Thằng cu "Tí" mới vào phòng hỏi, anh quê đâu. Sếp hét lớn, mịa cái thằng có mắt dư mù kia, lại còn dám hỏi thế, quê anh ấy ở mu rùa. Thằng kia tròn mắt, thế là dư lào anh? À, đại để là nếu anh ra cửa , đứng đánh cái "rắm" thì ở Bồ Hồ nhiều người ngửi thấy thối ấy mà, còn quê gốc cũng ở Phú Xuyên, như mày. Đồng hương đấy. Thằng kia lại tiếp, thế ở phú xuyên là ở đâu anh? thế là mắt đảo như rang lạc, đầu óc lại phải quay về "my computer", rồi vào ổ D, rồi vào thư mục quê quán...tìm... cười ngượng ngịu, ầm à ầm ờ...đíu nhớ. À, mịa, có trong chứng minh thư, mà CMT ở trong ví, cạnh bằng lái, ví ở trong quần. He he, móc ra rồi đàng hoàng đọc to: A, nhớ ra rồi, Vân từ , Vân Hoàng ông ạ. Mấy thằng cười suýt sặc: may, may đấy. Xấu hổ quá!!! Thằng kia lại cười cười ngượng ngượng, xã gì anh nhỉ? Mày ếch thế, trong 2 cái tên kia, một cái là xã, một cái là làng... mà hình như ko phải, ông nội anh bảo là làng Cựu cơ. Túm lại là : tình bơ vơ. (thằng ấy đểu thật, hỏi khó thế, ta sẽ trả thù...kết quả là nó đã bay sang chỗ khác làm việc vì sợ...đồ hèn.)
Qua về nhà, thấy "lý Cụ" ngồi ôm tờ photo bài của Đỗ doãn Hoàng... ha ha., từ nay có đứa nào hỏi thì ta sẽ in ra cho mà biết, còn giờ thì cứ giữ tư liệu này ở đây . Cám ơn NB Đỗ Doãn Hoàng, my favorite journaliste