Thứ Sáu, 30 tháng 10, 2009

Ambroise Paré


Đây là 1 bv tư. Thái độ làm việc nghiêm túc và khẩn trương không khác gì với Hop. Nord cả. Họ tiết kiệm hơn nhiều, nhưng vẫn đảm bảo vệ sinh, nhiễm khuẩn. Do mặt bằng ko rộng lớn vì bệnh viện phải ở trung tâm, nên bố trí , kiến trúc của họ rất thực dụng. Không có gì rộng quá, hoành tráng. Tất cả mọi ngóc ngách đều có tác dụng. Thái độ của họ với bệnh nhân không có gì khác, cũng lễ phép và đúng mực, chiều bệnh nhân như ở trong bệnh viện. Không khí làm việc khẩn trương, không có người chơi (như ở VN) nhưng cũng vui vẻ đùa, tán tỉnh nhau 1 tí. Là người đến học, vớ vẩn thôi nhưng cũng được niềm nở đón chào, (không lạnh lùng băng giá như ở các khoa lớn ở các bệnh viện VN). Mình cứ nghĩ mãi, tại sao họ vui vẻ thế nhỉ, tại sao họ không coi thường (ít ra là không tỏ vẻ coi thường) người đến học như chúng ta. Ở các khoa phòng ở các bệnh viện ở VN đều có tình trạng đó, rất coi thường người đến học, sinh viên... Nghiệm từ chính mình, mình thấy có lẽ tại vì những người đến học ở VN thường ít có tinh thần trách nhiệm, có thể hay ăn cắp vặt, hay sờ mó mà chưa hiểu kỹ tính năng tác dụng, làm hỏng hay mất mát thì đền làm sao được. Rồi bản thân BV TW đó , trang thiết bị cũng thiếu thốn, sờ mạnh 1 cái là ''hỏng ngay củ tỏi" rồi cũng ko lấy đâu ra mà làm nữa, mà dạy nữa. Nghèo thì khổ, nghèo thì hèn là như vậy đấy.

Thứ Năm, 29 tháng 10, 2009

Một ngày buông thả

Đúng như dự đoán. Thứ năm là 1 ngày làm việc căng thẳng. Không còn chỗ cho đói, cho khát, cho mệt, cả ngày mình vật nhau với cái áo chì trong phòng x-quang. Ra khỏi nhà lúc 8h5, về nhà lúc 18h11. Không sao, ngày xưa đánh nhau với Pháp- Mỹ - Tàu còn mệt hơn nhiều ấy chứ. :-).
Mình phải làm cái petitte memoire không kẻo quên (j'ai la memoire qui flanche...)
1.Bn nữ 31t. Tsử
CTM NS 5/08. đau bụng, amyl tăng, OMC giãn nhẹ. CĐ: Dysfonction Oddienne type II. Đtrị nội= nitrat. ko ket qua. QĐ, S.Ectomie.(mặc dù bs ko muốn). Contre rendu: Bn nằm nghiêng, vuông góc(tư thế dễ vào tuỵ). Đặt máy: Pap. nhỏ, cathé khó. cathé vào tuỵ trước, ko vào được CHole. đặt 1 stent 7Fr-5cm vào tuỵ, lấy precoup cắt theo hướng 11h trên stent(giữ lại cơ thắt riêng tuỵ)- Thật sự là MARC làm khéo. sau đó, cathé chọn lọc OMC, SE chọn lọc OMC. Marc bảo stent tuỵ sẽ tự rơi, ko phải rút.
2.Bn Nữ 71t. nang giả tuỵ
. mở thông. Ghi nhận dụng cụ mới, (với mình thôi) là cái Cystotome của COOK, 10Fr , 5Fr đầu cắt, canal.op. 3,7mm.
3.4.Nữ 31t. obèse. FT sleeve, rò. soi lỗ rò to, tổ chức xơ. C.A.T: 1- mổ lại;2- Clips+ stent metalique couvert, 3 drain(stent queu de cochon+ drain NB). Marc trả lời: 1-tỷ lệ tai biến đặc thù 30%, ko ai muốn mổ lại; 2-tổ chức xơ, clip ko bám, colection to, stent ko bám. 3-ngày rửa 3 lần trong 9 tuần, bn vẫn ăn uống bt, ko régime gì cả- đấy là ưu điểm tuyệt đối
5.nam 55t. Tunisie.
1/09 PsKPanc. mổ nhưng accident sau đó rò ra ngoài da. sang Pháp, đặt 2 stent queu de cochon kystotomie gastrique, 6 tháng sau ktra CT, fistule persistance. Gs Marc bèn cathé. ống tuỵ phụ(= catheter à aiguille), guide, nong, SE seletive, đặt stent (kết luận là pancreas divisum, hep Otuỵ) 7 ngày nằm viện BN phải chi 7200euro forfait (có nghĩa là bao, nếu đặt 10 cái stent cũng vẫn chỉ thu thế thôi.) Cũng đáng tiền nhỉ??!! Công nhận GS Marc khéo léo thật, kỹ thuật tốt. nhiều kinh nghiệm, hót cũng tốt.
6.7.8 lại là mổ sleeve điều trị béo phì, bị rò. Nam 44t, vừa mổ xong, chỗ rò n
hỏ hơn 5mm, tổ chức ko xơ--> 6clip Olympus xong rrồi đặt 1 stent 160mm của bọn TAEWOONG, tên là Niti S (cái này chef nhầm với cái Hanarostent, lại ra nói với mình, khổ, đa nghi quá, ko chịu tin ai, chỉ tin mấy cái thằng mắt xanh mũi lõ, nói gì cũng nghe)
9.Lại là FT sleeve lại rò, lần này: Stent queu de cochon+ drain NB
10. Cholangiome du hile, mình quên mất cái tên, tìm mãi ko ra tên nó là gi? stent metalique non couvert surement, indiscutable.
17h rời servic
e, mệt nhừ tử, gọi cho ông em Vinh Hai Phòng- SIDA, rủ về nhà nhậu, từ chối. :-(
Ngồi thượt ra trên bus, trong đầu lại hiện ra 2 chữ; ĂN GÌ. quyết định buông th
ả 1 phát mua hẳn 1 chai vang đỏ Corse , giá cũng lên tới 2,65eu (có khuyến mại): đằng nào cũng phải mua gạo, mua rau, mua hoa quả.Buông thả tiếp phát nữa: mua 1 hộp 5 miếng thịt bò băm 10 miếng 3,61eu (thịt bò trộn soja), nua thêm 1 túi filet cá Merlu blanc 6eu và 1 gói saucis (thứ này mình thích từ ngày còn ở Clertmont, nó làm mình nhớ đến bia rượu-hừm hừm).
Bữa buông thả này, mình chơi hết 1 miếng thịt bò pha soja+
2 saucis+ 1 filet cá merlu (ko biết là cá gì luôn. ở VN mình chác ko có)??!! Ảnh nó đây, tra trên mạng thì là cá thu hay cá tuyết than, Hừ hừ. Về phần rau mà nói thì cũng tạm tạm, 1 đĩa Haricot vert đông lạnh, xào lên. Nhưng còn nguyên nồi cơm (vừa mua gạo Miến điện xong-oách) đấy là chỉ tại nửa chai vin rouge Corsait, uống xong bố ai mà ăn được.
Nhớ lại mấy hôm trước, mua cá. Hôm ở chợ Noaille, mua 2 con cá bé tí, bằng 3
ngón tay mình, 2eu mấy, bắt nó làm cá,cá rouget = cá phèn, nó cũng làm cho mình, về ăn 2 bữa, thấy cũng hỉ hả lăm, ngon.
Mấy hôm sau, mò ra cảng vieux-port cả thành phố
Marseille đổ ra đây mà .Sáng thứ 7 và Chủ nhật có chợ cá tươi, trực tiếp từ ngư dân bán, tươi lắm, giá cả rất linh hoạt, sáng sớm đắt, chiều tối giảm, lúc đông- đắt, lúc vắng và sắp hết hàng -rẻ. Mình nghĩ vậy, đi chợ từ sáng nhưng không mua, đi chơi bét nhè mời vòng về, 13 h mới hỏi mua. CHủ quan nghĩ ở nước Pháp đâu cũng tươi đẹp, hỏi mua 2 con cá, trả tiền xong rồi mới nhớ ra chưa đánh vẩy cắt đầu cắt đít, mổ bụng gì cả, chia động từ méo cả mồm nhờ đánh vẩy moi ruột, bọn bán cá khốn nạn nhất định ko chịu làm cho, kêu rằng mày mua có 2 con cá nhỏ thế lại còn đòi hỏi, mày về làm cá thế này, thế này... mình tức nổ ruột, nhìn mấy euro chui tọt vào cái tạp đề tanh lộn mửa của nó rồi, ko dám đòi hỏi gì thêm, ôm 2 con cá pageot bé tí về lo ngay ngáy ko biết phẫu thuật nó thế nào đây(nào được phẫu thuật nóng, autopsie thì có). May , nhờ trời cho , bố mẹ dạy, học thêm ở bạn bè và vợ, mình làm 2 con cá của nợ này ngon lành(ko biết dịch là cá gì, chẳng nhẽ là cá giường??) ăn ngấu ăn nghiến, cũng xong bữa trưa chủ nhật.
Ôi, mệt...

Thứ Tư, 28 tháng 10, 2009

Một ngày đường

Tự nhiên mình có ý nghĩ cuộc sống như là một chuyến đi không nghỉ cho đến tận cùng là cái chết, nên mới đặt tên cho bài này như vậy. 1 ngày đường nữa trên con đường sống của mình, được thêm gì, biết thêm gì, làm được việc gì có ích, nhớ đến ai???
Đã hơn 24 tiếng đồng hồ tôi tự giam trong cái phòng nhỏ này, để tâm trí bay tận đâu đâu, sục xạo vào các ngõ ngách của cái bồ trí tuệ-thông tin của nhân loại mang tên internet này.
Buổi sáng bắt đầu bằng việc đấu tranh tâm lý xem có nên đến bệnh viện không, rồi sau đó tắm giặt rồi quyết định đến thư viện. Nhưng phải tìm đường đã, vậy là cái máy tính được bật lên, tìm thấy đường rồi, phải xem vợ có nhắn nhủ gì không đã chứ, không thấy lời nào cả, 2 cái tài khoản mail cũng chẳng có ai quan tâm lắm...Ok, thế thì mình đảo qua tin tức Hà nội đã, và cứ thế, cứ thế... 4 miếng bánh mỳ + 1 cốc cà fe to đùng chui vào bụng không để lại ấn tựơng gì so với "Võ lâm ngoại sự " Nguyễn Huy Thiệp, rồi đến tuổi hai mươi yêu dấu... Cứ thế người cứ gắn chặt vào cái mặt ghế. Sức hút của internet thật là kinh khủng. Thỉnh thoảng, lại ngó sang YM, vợ đang giận lắm nên thị cũng không thèm ngó ngàng gì, càng tốt, phải xa nhau ra 1 chút thì mới yêu nhau được.
Cứ thế, đầu óc bay lung tung từ văn học đến thơ ca, đến cả những chuyện chính trị "tối mật" rồi lại rong ruổi cùng Đỗ Doãn Hoàng. Bay từ Biển Đông, đến di chúc của Bác Hồ, đến giấy công nhận chủ quyền của bác Duẩn, xăm soi mấy bài báo của các nhà khoa học "phản biện", nào Mê kông, nào Hoàng Sa, nào Trung Quốc...Chiều tối, chẳng thấy vợ trả lời YM mặc dù vẫn sáng đèn, thì mình tranh thủ đi ăn mặc dù không thấy đói. Chẳng thế mà các thiền sư chỉ cần ăn 1 bữa vẫn chịu được. Còn mình thì phải ăn thôi vì ngày mai lại chiến đấu với mấy cái áo chì từ sáng đến chiều rồi, phải ăn thôi. Quá trình "down load" kiến thức từ internet và "upload" nó vào đầu tạm thời nghỉ khoảng 45 gì đó. Thái nốt 100gr thịt bò 17,8euro/kg ướp với nước mắm và tỏi, xào không thôi vì hết hành tây rồi. 1 quả mướp đắng cũng chịu chung số phận với 1 củ hành khô (của Tây nó to gấp 3 của Ta ấy). Xào tất. 1 gói mỳ lẩu Thái rởm bị luộc nát nhừ. Xong đời bữa tối. Tôi rửa bát, lau rửa sạch sẽ bãi chiến trường gồm 3 cái đĩa to, 1 cái đĩa nhỏ, 1 cái xong, 2 đôi đũa, 1 cái kéo 2 con dao rồi lại ngồi "nghiên cứu khoa học xã hội" tiếp. YM của vợ vẫn không hề rung động làm tình cảm của mình có muốn cũng không thể hoà nhịp được. Tốt thôi, mình lại quay lại với Vương Trí Nhàn và bài nói ngọng. Người cũng không đưa ra phương hướng giải quyết gì cho cái quốc nạn nho nhỏ này. Khát quá, có lẽ là nãy mình cho nhiều muối. Chỉ tại cái bệnh lúc nào cũng sợ "nhạt", ghét ''nhạt''. Uống nước thôi. Lại nhớ hồi ở Clermont-Ferrand dại quá, tiết kiệm quá ngu cả người mặc dù lúc đó đã là lần thứ 2 đi Tây. Ông em Dũng bảo mình mua cái ấm đun nước, mình nhất định không chịu, về không mang được về thì "phí" nên mình cứ nai lưng ra mà cõng nước khoáng từ siêu thị về 4-6euro 1 bịch 6 chai, nặng sái cả vai, lằn cả 5 ngón tay, có hôm còn bị đứt quai túi , đồ lăn lông lốc trên các con đường dốc của Clermont nhếch nhác cực. Hôm nọ qua cửa hàng điện, thấy nó bán ấm siêu tốc có 12-20euro gì đó, nghĩ lại, thấy mình ngu ơi là ngu, chỉ tại cái tính hà tiện ngu vì tổng số tiền mua nước 6 tháng cũng đủ mua chục cái ấm :-(. Hồi ở Clermont, mình phụ trách mảng đi chợ, Dũng phụ trách mảng nấu, 2 anh em ăn nhậu, tuần chay nào cũng đầy "nước mắt" vui đáo để.
22h, bên kia quả đất, 4 h sáng, vợ con đang ngủ, 2 tiếng nữa là bắt đầu ngày mới, mình sẽ gửi cho vợ 1 tin nhắn ngắn gọn dễ hiểu: Anh yêu em, nhớ các con để xem nàng thế nào. Hôm nay nàng ko nói 1 câu gì, thế là mình đuợc 1 hôm "hoàn toàn yên tĩnh".
Cuộc sống là 1 chuyến đi không nghỉ đến cái ga cuối cùng là nghĩa địa. Nhưng nếu theo quan điểm của đạo Phật, thì không có cái ga cuối cùng đó. Hết chuyến tàu này, ta lại phải lên tàu khác, hay đi bộ , hay đi 1 phương tiện khác, dưới hình hài khác. Chỉ có những bậc A-la hán trở lên mới đứng ngoài vòng sinh tử, tất nhiên cả các Phật nữa. Tôi chợt có 1 ý nghĩ vớ vẩn rằng các vị ấy không đi nữa thì bay vè vè ngoài tàu ấy nhỉ, rốt cuộc là cũng không có cái bến đỗ cuối cùng cho các vị ấy, chà, đứng ngoài vòng sinh tử, chẳng sinh nên cũng chẳng tử... thôi chẳng nghĩ nữa, càng nghĩ càng sai ấy mà.
Tôi cũng nghĩ về các con gái của tôi. Không có đứa nào xuất chúng cả, như bố mẹ chúng nó thôi. Tôi có ý niệm rằng, nếu tôi và vợ tôi sống tốt, không hại ai, không làm điều xằng bậy, cố gắng không sát sinh, cố gắng không nói dối, không tà dâm (ngũ giới đấy) thì các con chúng tôi cũng sẽ vậy thôi. các con cũng sẽ học hành (tất nhiên là không xuất chúng như bố mẹ mong đợi) các con cũng sẽ phấn đấu để đạt được cái gì đó trong đời, cố gắng sống tốt như CỤ, như Ông Bà, như bố mẹ.Nếu giỏi hơn, thành đạt hơn thì còn gì bằng, không thì cứ là người tốt là được.
Bố nhớ các con quá.

Thứ Ba, 27 tháng 10, 2009

Một bữa tối

Ngày nào cũng đứng 1 lèo từ sáng đến tận 4-5h chiều, xong là rã rời, lũ stagiaire lại gặp nhau trên xe bus, về khách sạn hoặc ra thẳng chợ. Trong đầu chỉ còn 2 chữ: ĂN GÌ? tối nay ăn gì nhỉ, tủ lạnh còn gì. Tối nay, gạo hết, thịt bò còn 100gr, tủ còn mý và bún. Tôi chọn phương án phiêu lưu 1 chút: làm bún xào (lần đầu tiên) và thịt bò xào hành tây. Chiêu xào hành tây đã học lỏm được và thi triển tối qua rồi, rất thành công, ngoài dự kiến nên tối nay phải diễn lại. Giữa bún xào và mỳ ăn liền xào? thôi thì bún xem sao?. Thế là 1 nồi nước sôi được đun ngay, trần bún, vớt ra đĩa để khô. Thái thịt bò, hành tây, đập tỏi, ướp thịt bò với tỏi và nước mắm (ăn ngon phết). thái hành khô chuẩn bị xào bún. Bún xào với hành khô phi thơm nức xong, mặc dù đổ cả 1 ít nước mắm vào, vẫn không ra sao cả, chợt nhớ ra còn 1/3 hộp gia vị bún riêu của bọn Tang Frere(hôm chị Hội dẫn đi chợ Noaille, cửa hàng Việt -Tam Kỳ mua cho 2 hộp, biểu diễn hết 1 hộp rồi), liền đổ nốt vào trộn với bún, ăn cũng tạm được. Thịt bò xào hành tây ăn ngon. thế là xong 1 buổi tối
Dạo này cương quyết ko uống rượu, ko mua rượu, thậm chí cả bia, chẳng bù cho ngày xưa , hồi ở Limoges và Clermont -Ferrand

Hopital Nord

Bệnh viện Nord của trường đại học y Marseille quả là to lớn, và rộng. Đúng như mọi bệnh viện trường đại học lớn, nó nằm ở ngoại ô của tp Marseille, trên 1 quả đồi cao nhìn xuống thành phố, vinh biển. Theo số liệu công bố, bệnh viện chỉ có chỗ cho 700 bệnh nhân thôi (700 giường) nhưng so với bv Bạch mai nhà mình 1000 giường thì nó to hơn nhiều lần.

Buồn


Cuộc sống là vậy. Ai cũng có cái "lý" của mình. Các cụ có câu: Sư bảo sư phải, vãi bảo vãi hay...
Vợ có bức xúc của vợ... Cố gắng rất nhiều mà nhà chồng cũng không coi là con.Có hôm "lão béo" ngồi tâm sự: chẳng bao giờ vợ nó coi mẹ mình như mẹ nó đâu, nghe mà cay đắng. Khen thì bảo nịnh thối , ko khen thì nói ko biết động viên chồng.