Thứ Tư, 23 tháng 12, 2009

Sống chậm

Cuộc sống chậm chạp trôi qua trong nhà- căn nhà nhỏ ở Palaiseau, ngoại ô Paris đang chìm đắm trong tuyết và giá lạnh cuối năm. Ngoài nhà thì còn tệ hơn nữa, cảnh vật như ngừng lại. Tuyết tan, thông thường là bẩn, nhưng ở vùng này thưa thớt người qua lại nên đường phố vẫn tương đối sạch sẽ. Trong nhà chỉ co tiếng chuyện trò của 2 bà cháu.

Thứ Ba, 22 tháng 12, 2009

Fete Noel a Paris

Paris, Dec 2007

Mấy ngày cuối cùng ở Paris, cũng không muốn đi đâu nữa. Đi chơi một mình giờ đây thấy nhạt nhẽo mặc dù vẫn biết còn nhiều thứ ở Paris hay, đáng xem... ấn tượng của lần đi với bạn Tèo còn quá mạnh. Đi tới đâu cũng chỉ nghĩ tới hồi

Chủ Nhật, 20 tháng 12, 2009

Chuối- rất tốt cho sức khỏe

Chuối thật chín chống ung thư

Chuối thật chín (fully ripe banana) có chứa chất TNF (Tumor Necrosis Factor), chất này có khả năng chống lại các tế bào bất bình thường.

Thứ Sáu, 18 tháng 12, 2009

Phật khác với Phật

Đọc được bài hay quá trên Vietsciences, bài "người Ngô Duy Nhĩ" là ai? của Trần Thị Vĩnh Tường. Mình cũng có chung băn khoăn do tin tức từ TQ đàn áp- bạo động... gì đó từ khu tự trị Tân Cương mà chẳng hiểu sao cả nên đọc bài này. Ai ngờ tách ra 1 mẩu hay hay, lạ lạ (Bài viết bao trùm nhiều lĩnh vực...) Lưu ở đây...

Đứng thẳng


Hôm rồi xem TV, học được 1 câu hay quá. Câu này là slogan của hội chữ thập đỏ, với các hình ảnh minh hoạ: người giúp đỡ người yếu hơn, bị thương tật, bị bệnh....
L'homme a fait pour rester debout
Có nghĩa là con người được sinh ra để đứng thẳng
Nhưng mình lại thấy ở đây 1 ý khác ...chứ không phải bò, không phải quỳ(để xin xỏ, hèn đớn). Không phải để ngồi (ăn ) và cũng không phải để nằm (make love)...

Đại địa mạch quốc gia

Tìm được bài viết về phong thuỷ ở quy mô quốc gia. Cũng thấy hay hay, thú vị. KTS Trần Thanh Vân là người đã viết :" Không thể không nói" về quan hệ VN-TQ. Đây là lạot bài viết của bà liên quan đến vấn đề phong thuỷ của VN, giải thích 1 phần câu hỏi tại sao, hàng nghìn năm qua, ta và tàu cứ hục hặc với nhau, không ai yêu quý ai hết. Hôm rồi nói chuyện với ông em H , nó bao giờ cũng có cách nhìn riêng của mình và không kém phần thú vị, sắc sảo. Nó bảo, anh ơi, xem lại đi, tàu và ta hàng nghìn năm nay lúc nào chẳng thế. Ta mà hở tí thì Tàu lấn tí, Ta mà cương lên thì lại đánh nhau thôi... hàng nghìn năm như thế mà. Nhưng đánh nhau bây giờ thì lại anh với em, bạn bè mình chết, chứ mấy cái bọn to mồm nó có bị sao bao giờ đâu... (tất nhiên nó cũng buồn 1 tí, có thể làm lễ cầu siêu... quyên góp ủng hộ 1 tí, phản đối = mồm và = blog 1 tí...). Cái thế của nước mình như thế, chẳng thể khác được... bao nhiêu năm chiến tranh, đất nước mới chỉ vừa liền da liền thịt... Cái phần trăm dân số không bị chiến tranh làm cho đau khổ, sợ sệt, khốn nạn chỉ là quá ít so với phần còn lại của đất nước Việt khốn khổ này...
Khi nói chuyện VN với các đồng nghiệp nước ngoài, nhất là những nước cũng phải chiến đấu để giằng giật độc lập thì họ thật sự tôn trọng VN. Họ bảo, trên thế giới có mấy nước lớn thì chúng mày đánh thắng gần hết rồi còn gì... hihi đúng vậy, nhưng xong rồi thì trên người còn gì lành lặn đâu? cả nước mắt cũng đã gần hết. Mới chỉ khoảng 20 năm ko còn phải chạy, ko còn phải siết cò súng... Ôi, Việt nam, ôi nước Việt yêu thương...( trích Phạm Tuyên)
Mình cứ bảo Tàu thâm, Tàu thế này , thế nọ, nhưng có lẽ VN chắc phải hơn thế -thì mới sống sót được mấy nghìn năm nhỉ (yếu hơn thì chết mất xác từ lâu rồi làm gì còn VN nữa mà lo với buồn, mà hát với hò...)!!!

Thứ Tư, 16 tháng 12, 2009

Chuyện linh tinh- Sông Tô lịch

Hồi đó, mình cũng tin vụ này sái cổ, không còn báo mà xem, phải lùng sục bằng được tờ photo. Đến cơ quan còn bàn tán với chị Phúc ầm ĩ cả lên, về nhà thì nhấm nháy với mẹ...hí hí. Nhưng lý luận được viết dưới đây chắc cũng không phải là loại vớ vẩn có thể ngồi bịa được. Về vụ này thì mình "nul" đọc chơi cũng thấy hay hay. Dẫu sao phong thuỷ... cũng không phải là chuyện vớ vẩn.

Hàng trăm bức ảnh về Việt nam cổ

Có ai đó nói không sai: khi người ta bắt đầu quan tâm đến quá khứ, lịch sử thì tức là đã không còn trẻ nữa...Biết được cha ông ta ngày xưa thế nào, dân tộc ta như thế nào cách đây chưa đến 150 năm thì thật là thú vị. Có điều, tất cả những tư liệu này lại đang ở Pháp. Chúng ta đang có nó ở trên internet... Có 2 website, nhưng trang lưu ảnh của bác sỹ Hocquard 1884-1885 chất lượng tốt hơn

Chủ Nhật, 13 tháng 12, 2009

Ông nội - phần 3

Thế rồi, việc gì phải đến cũng sẽ đến. Ông cũng đến lúc phải tuân mệnh trời thôi. Ai cũng vậy hết!. Đấy là lẽ thường ở trên đời, và thật khổ sở cho những ai không thể chết... Một ngày cuối năm 07, nhận được mail của em, nói rằng ông nặng lắm, cố mà về sơm cho kịp... Bàng hoàng, buồn.. vì một lẽ chương trình đi học không do mình chủ động, vì một lẽ bao nhiêu kế hoạch riêng tư có thể bay mất... (thật ích kỷ?) chuẩn bị hết các thứ, chuẩn bị hết để về thì lại nhận được tin là mọi việc "ổn". Ổn có nghĩa là cụ sẽ không "đi ngay đâu"...

Vitamine D

Tuy được xếp vào mục sức khỏe... nhưng bài viết này không linh tinh tý nào. Đọc xong thấy choáng vì sự phân tích xuất sắc của tác giả- GS N.V.Tuấn

Sức khỏe linh tinh- Cà tím

Từ bây giờ, mình phải làm 1 nhãn mới có tên sức khỏe. Bao gồm những bài copy từ các nguồn không chính thống y học. Linh tinh ấy mà.
Đã từ lâu mình để ý đến quả cà tím. Thích ăn, nhưng không biết chế biến thế nào... Duy chỉ 1 lần ăn ở restaurant trên phố Tôn đản là cực ngon, còn lại đều không đạt yêu cầu.
Bài đầu tiên trong loạt bài: Sức khỏe linh tinh, ba lăng nhăng... về món "Truy ngư" này
Bài viết thì có vẻ hay, trên thực tế mình toàn ăn cà tím xào... thất vọng thật

Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2009

La òu je t'emmenerai

Bài hát nổi tiếng của Florent Pagny. Mỗi lần nghe bài hát này, ít hay nhiều mình đều bị cảm động. Nhẹ thì huýut sáo theo, nặng thì.. rơm rớm nước mắt, ngày xưa, hồi ở Clermont còn khóc rưng rức. Mỗi lần nghe bài này, mình đều nghĩ đến vợ- sau đó đến mẹ, người đang lụm cụm ở đâu đó ở Việt nam...

Thứ Tư, 9 tháng 12, 2009

Stress và Herpes


Mấy hôm trước còn khấp khởi mừng thầm: lần đi cải tạo lao động này ngoan, không thuốc, không rượu , không gái (hihi), ngủ ngon, mũi dãi ko còn lòng thòng, không còn lở loét. ăn uống cũng nhiều rau hơn. Có hôm toàn ăn rau, ko có tí thịt nào. Của đáng tội cũng mệt thật, nghĩ về miếng thịt bò mà nước bọt ứa ra. Thèm đĩa phở xào Hà nội, thèm bát phở tái, nước trong. Nhớ Hà nội, nhớ căn nhà líu ríu tiếng cười nói, cãi nhau của T và P. Nhớ bữa ăn của mẹ làm, nhiều món ngon nhưng ít rau quá

Thứ Ba, 8 tháng 12, 2009

Nguyễn An- người Việt xây cung điện Bắc Kinh

Chuyện kể rằng vào ngày 28 tháng giêng năm Canh Thìn 1760, Lê Qúi Đôn được chúa Trịnh Doanh đề cử trong số sáu người, sứ bộ An nam sang triều cống Trung Hoa. Khi gặp Chu Bội Liên là một học giả nổi tiếng của nhà Thanh, bấy giờ được phái đến Quảng Tây chấm thi hương. (3)

Chuyện Bà Triệu

Bà Triệu Ẩu - Tranh Đông Hồ

Hình ảnh Bà Triệu trong rất nhiều tài liệu đều nói, bà có cặp vú rất dài. Như cuốn Lịch sử VN tập I, nxb Đại học & THCN, năm 1983 do các tác giả Phan Huy Lê, Trần Quốc Vượng, Hà Văn Tấn, Lương Ninh biên soạn thì huyền thoại về một người phụ nữ có “vú dài ba thước” vốn rất phổ biến ở phương Nam, từ Hợp Phố đến Cửu Chân. Như truyện “Tẩy thị phu nhân”, “Tiểu quốc phu nhân” đều nói họ là những phụ nữ cao to và có vú dài đôi ba thước….Có thể, vì bà Triệu cũng là một người phụ nữ kiệt xuất, nên dân gian đã dùng hình tượng này khoác lên cho bà

Kinh Dịch của người Việt?

Nguồn gốc Kinh Dịch của người VIỆT?

Nguyễn Thiếu Dũng
Tạp chí Xưa & Nay – Số 332 tháng 5/2009

Người Trung Hoa đã có 2000 năm để nói Kinh Dịch là của họ, có hơn vài ngàn tác giả với hơn mấy ngàn đầu sách luôn luôn khẳng định điều này khiến nó đã thành một sự thật hiển nhiên khó ai cãi lại được. Nhưng ngày nay đã có những chứng cứ cho chúng ta thấy rằng nguồn gốc của Kinh Dịch không thể tìm thấy ở Trung Hoa, mà Việt Nam mới chính là nơi khai sinh Kinh Dịch.

Chuyện cột đồng Mã Viện

Đồng Trụ chí kim đài dĩ lục?
(Cột đồng nay đã mọc rêu xanh chưa?)

Đằng giang tự cổ huyết do hồng!
(Sông Bạch Đằng từ xưa máu đã nhuộm đỏ)

Từ hồi còn nhỏ, sống ở làng tôi đã nghe người già kể nhiều về cột đồng Mã Viện. Các cụ nói, dưới chân cột là cả một kho vàng bạc châu báu do quan quân nhà Hán khi sang trấn nhậm xứ Giao Châu cất giấu để con cháu họ sau này thừa hưởng. Trên nhiều tài liệu, diễn đàn, nghi vấn thực hư về cột đồng ở đất Giao Chỉ xưa vẫn còn là câu hỏi lớn cho người đời.

Đại nạn Trung Hoa thời nhà Minh

Đế quốc Trung Hoa thời Nhà Minh năm 1580.

Quan hệ V-T

Tìm được bài của Vũ Cao Đàm phân tích về quan hệ rất rất phức tạp. Thế là đã sưu tầm được 2 bài viết của những người đã từng đi học ở TQ (bài trước là bài không thể không nói ). cả 2 người này, khác nhau về ngành nghề, nhưng hình như đều có chung nhận xét: vấn đề xuất phát không phải từ nhân dân TQ, trí trức TQ mà từ vua của họ...

Các nhà lãnh đạo cộng sản Trung Hoa đã phá hoại tình hữu nghị giữa hai dân tộc Việt – Trung


Gần hết cuộc đời, tôi đã nuôi trong lòng tình hữu nghị cao cả với đất nước quê hương của Đức Tổ họ Vũ của tôi...

Thứ Hai, 7 tháng 12, 2009

Palais du Pharo 2





Load ảnh lên cái blog này chán thật đấy, vừa lâu, vừa khó chỉnh, hơi tí là ảnh biến mất. Nhờ Picassa thì nhanh hơn nhưng lại chỉ được 4 ảnh 1 lần. chỉnh sửa bố cục khó. Chán thật.

Posted by Picasa

Palais du Pharo

Một Week-end nắng đẹp, tinh thần phấn chấn vì sắp đến ngày về, tỉa nốt 1 trong 2 mục tiêu cuối của chuyến đi Marseille: Palais du Pharo. Tuần tới sẽ đến lượt Vieille Charité nhé...



Đi bộ từ khách sạn tời chỗ cái biển này cũng xa phết đấy, hết dọc hiều dài vieux port.
Các cụ già ngồi nghỉ, cho chim ăn bánh mỳ vụn


Posted by Picasa

Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2009

Dejeuner chez Devred

Chủ nhật, được mời đến ăn ở nhà ông bà Philipe và Jacqueline Devred. Ông là giáo sư về chẩn đoán hình ảnh, đã từng phụ trách vấn đề FFI Việt nam tại Pháp, do vậy 2 ông bà có thời gian ở Vietnam khá dài. Biết hết các ngóc ngách (nhưng cũng phải còn lâu mới đạt đến trình độ Alain và Bertrans- hát karaoke và chửi nhau với hàng tôm hàng cá , mặc cả xe ôm...).

Thứ Bảy, 5 tháng 12, 2009

Tous ensemble TF1-C'est l'humanité,la fraternite



L'émission du 5 décembre 2009 samedi 05 décembre à 17h50 Tous ensemble Cette semaine, Tous Ensemble vient en aide à Karène et son compagnon Aurélien et leurs trois enfants. Après plusieurs coups du sort et faute de ressources, le couple n'arrive pas à finir sa maison. Pour tenter de faire des économies, ils vivent dans un mobile home sur le chantier depuis plus d'un an. En mai 2008, le couple a un coup de cœur pour une maison ancienne qu'ils décident d'acheter pour la rénover eux-mêmes. Courant octobre 2008, l'acte de propriété est signé et les travaux commencent. Au même moment, le couple vit dans un appartement en location. Mais très vite financièrement, la situation s'aggrave, Après la naissance de Titouan, Karène est en congé maternité. Mais elle ne peut retourner au travail suite à des problèmes de santé. Un couple d'ami leur propose de leur prêter un bungalow. Pour Karène et Aurélien, c'est l'impasse. Ils décident d'accepter l'offre et installent ce bungalow à 100 mètres de leur nouvelle maison en décembre 2008. Cette situation est provisoire pour le couple, c'est l'affaire de quelques mois, le temps de finir les travaux essentiels pour que la maison puisse accueillir toute leur famille. Mais le sort s'acharne sur le couple : en février 2009 une tempête s'abat sur toute la région. Résultat : les dégâts sur la bâtisse sont considérables. Les travaux avancent très difficilement. Voilà maintenant presque un an, qu'ils vivent dans le bungalow. Une situation qui devait être provisoire qui s'éternise. Difficile d'imaginer un autre hiver dans ces conditions. (TF1.fr)
Mình đã khóc rưng rức khi xem xong chương trình này. Mặc dù khi đó, đang ăn tối, khi bật TV thì đã qua thời điểm bắt đầu, khi đó, trong đầu có rất nhiều dự định, nhiều tình cảm khác.
Tóm tắt câu chuyện, Marc Emmanuel, 1 phóng viên của TF1(hình ảnh trên), chuyên trách Ct này, mỗi tháng (hay mỗi tuần nhỉ?) tìm ra 1 gia đình(Pháp, tất nhiên) cần giúp đỡ (lần này là về mặt nhà cửa, xây dựng). Tất cả công việc đều là tự nguyện. Anh này phải tự đi vận động mọi người giúp, không công.

Marseille. Vieux Port

Sáng thứ bẩy, mùa đông, gần Noel rồi. Mặt trời rực rỡ trên nền trời xanh kiểu O.M. Nhìn qua cửa sổ, thấy các loại Tây chùm áo , khăn kín mít- trời lạnh mà.
Đấy là đã hết gió Mitral rồi đấy. Hôm qua, chờ bus ở ngoài đường, gió Mitral thổi bay người, lạnh tê tái, tê dại, tê cóng, tê buốt, tê ..ái.
10h, nhẩn nha pha cafe , Cote D'or nhé (mấy loại của Ý và Brazil... không hợp lắm!). Rồi rang cơm-1 bát nhỏ thôi ... Lại cơm rang trộn đậu đũa cắt nhỏ và 1 nồi soup rau. Phải ăn không thì không thể đi ra ngoài được...yếu không ra gió!!!
Ở Marseille, nếu đi ra ngoài đi dạo, chắc chỉ quanh quanh: Vieux Port, và mấy địa điểm đẹp: như công viên, đường Kenedi dọc bờ biển, nhà thờ... và mấy cái trung tâm thương mại thôi.
Sáng thứ 7 và CN, ở Vieux Port có 2 cái chợ. Chợ cá của ngư dân và chợ hoa của người trồng hoa- nông dân. (TP tổ chức, ko phải tự phát)
Mấy ông bà bán cá này đội mũ của ông già Noel. Lần trước mình mua cá của họ, vì nghĩ họ thật thà tốt bụng (trông nghèo nghèo khổ khổ mà), nhưng, bán cá vẫn là bán cá. Khi mình đề nghị đánh vẩy con cá , mụ bán cá từ chối, với lý do là mình mua có 2 con cá bé tí, tự làm đi... sau lần đó, bố gí... vào nhé. Mua trong siêu thị , cá làm rồi, sạch sẽ, lại không phải mặc cả, ko phải chia động từ... hừ!
Ảnh trên chụp phía bờ métro, có 1 cái thuyền cá của ngư dân thật, trông bẩn bẩn, lúc này ko có thuyền du lịch đậu (lấy chỗ cho các thuyền cá mà), chứ bình thường thì tàu bè đậu san sát, mà toàn tàu du lịch thôi, đẹp và sang trọng kinh khủng. Đứng ngắm mà dớt dãi lòng thòng, mồm há hốc. (may mà ở đây ko có ruồi..)

Thuyền buồm với cột = gỗ nhé, dân chơi đấy. ở ngoài đẹp hơn nhiều. Tại cái máy ảnh kém 'hic'

Thuyền này bán, ai mua không?

Thuyền của đội Thuyền buồm chuyên nghiệp, vừa được giải quốc tế cách 1-2 tuần gì đó

Còn sau đây là chợ hoa, của những người nông dân thực sự chứ không phải của bọn phe, hì hì

Chợ hoa ở phía mairie. Đây là hoa hồng màu tro. Cũng đẹp và lạ đấy chứ?

Thứ Tư, 2 tháng 12, 2009

Bài này dành cho các bà vợ (tức là có phần của thị Tèo )


Câu chuyện hài hước nho nhỏ này chỉ chứng tỏ 1 điều rằng, khi người đàn ông còn quan tâm đến vợ nghĩ gì về mình thì người vợ ấy sẽ hạnh phúc , gia đình ấy sẽ hạnh phúc... tuy nhiên đấy là thằng hơi hèn hèn. Nhân vật tạo tiền đề cho câu chuyện này cũng chẳng quan tâm mấy đến vợ nghĩ gì về mình, vì ông ta là tổng thống Mỹ. Ông ấy dành vấn đề này cho những ai không phải là tổng thống... như mình chẳng hạn?

Cá hồ Tây


Có một mơ ước chung của gần như mọi " cần thủ" miền Bắc (không chừng cả tp.HCM nữa) là câu được cá hồ Tây. Được câu ở hồ Tây đã khó- vì đơn giản là bị cấm, câu được cá còn khó hơn. Câu được chép hồ Tây đã oách rồi, câu được trắm đen thì ... thôi, không còn gì để phấn đấu nữa. Cái sự đi câu vốn đã là 1 thú chơi phức tạp, lại khác nhau nhiều ở từng vùng, miền, quốc gia, Tây, tàu... đã được những "cần thủ đỉnh cao" mô tả, kể lại kỹ lưỡng trong nhiều web câu cá. Tôi thích và nể web 4 số 9 nhất, các anh viết chuyện, viết bài hướng dẫn mô tả nhiều...và rất tỉ mỉ, rất hay. Nhưng bài báo sau đây tôi lại copy từ 1 web của 1 bạn nữ , đâu như cũng copy lại từ 24h... coi như là 1 sự ngậm ngùi cho sự nghiệp câu cá của tôi (bị dang dở bởi 3 bạn nữ khác...) cũng như của các em "Trắm đen hồ Tây" mà tôi mơ mộng nửa đời (từ khi biết câu, thích câu cho tời giờ... he he)

Thứ Ba, 1 tháng 12, 2009

Phòng chống tham nhũng trong ngành y tế


Đọc bài trên Vnexpress và của Gs Tuấn, còn có quá nhiều điều không thể giải quyết nổi để phòng chống "phong bì". Thực trạng lương 3t mà thu nhập 40 t tháng của bác sỹ 40 tuổi...đáng suy nghĩ nhỉ

Mệt



Hôm qua làm một hơi, từ 9h sáng đến 7h30 tối. Sáng chỉ ăn 4 miếng bánh mỳ xốp (brioches). Tối về , lạnh tê tái. Trong lúc chờ xe bus, có 1 "cháu" mặc váy với tất chân, không áo khoác cứ run lên cầm cập làm mình lạnh lây. Tự nhủ, lạnh thì vẫn thế, tại sao khi thấy nó đang run cầm cập thì mình cũng bị lây, run lên cầm cập nhỉ? buồn cười thật... mũi dãi lại ươn ướt. Cái bus mà đến chậm khoang nửa tiếng nữa thì mũi mình có khi lại loét. Lạnh thế, 2 vành tai bắt đầu buốt buốt thì cái xe bus thổ tả ấy mới đến. Xe chật đến nỗi không thể lên xe = cửa trước( bắt buộc, để composter), cửa giữa mọi người nêm chặt vào nhau, như VN thời kỳ bao cấp. . Mình nhìn tình trạng đó, cân nhắc 1 hồi xem có nên đi hay chờ xe sau. Ở Marseille ko nói trước được điều gì, nhỡ cái xe sau cũng như xe này , chậm nửa tiếng nữa thì có khi mình chết ở đây mất vì đói và rét, đành nghiến răng lao lên, được cái là mọi người cư xử văn minh, Pháp mà lỵ... một lúc sau xe cũng vãn dần. Trên xe, lúc vãn khách, đầu óc mình lại tính chuyện ăn uống. Thổi cơm thì lâu, ngại, mệt thế này ăn thế nào được, thôi thì đi mua bánh mỳ, ăn hôm nay và sáng mai cũng có cái nhai. Bánh mỳ? phải chịu khó đi đến đầu phố nhé, 70 cent... Bữa tối diễn ra nhanh khủng khiếp. Bánh mỳ kẹp trứng tráng hành tây thái nhỏ- ngon!!! Soup rau, 1 miếng filet cá biển (tên là gì thì cũng vào bụng nhanh) ăn xong có "quả chuồi tráng miêng". Trong lúc làm, còn tranh thủ thổi nồi cơm cho ngày hôm sau, và nửa củ hành tây thái sẵn cũng chờ ngày mai... Ăn xong, đỡ mệt, ngồi viết 1 bài cho các con Tệu và Pít. Định bụng post bài hát có con hà mã và con chó lên, vì thấy Pít vui vẻ nhí nhố giống con chó con đáng yêu đấy (bố thấy bố cũng giống nó) nhưng cuối cùng lại chọn bài hát của Aznavour...
Tối nay cũng làm cơm siêu nhanh. Cơm rang hành phi, với đậu đũa cát nhỏ, xào qua. Mình có sáng kiến cắt nhỏ miếng Steak Hache xào chín rồi trộn cơm ăn cho thay đổi. Nồi soup rau- vị phở vẫn chưa hết hẳn, ăn bắt đầu kinh kinh.
Tối hôm qua tham dự lớp học DU Echo Endoscopie.
SÁng nay dậy sớm, gội đầu ăn uống no rồi đi làm sớm. Đến nơi lại chẳng có ai (hôm qua mình nghe thấy Marc nói là nhiều bệnh nhân mà...), bực đéo chịu được. Lại đứng lang thang vất vưởng chờ, may mà vớ được thằng Angierie tán gẫu và chờ cho đỡ "dơ" mặt. Nếu là FFI, mình còn có thể ngồi trong bureau xem sách vở, xem hồ sơ, xem bệnh nhân... chứ cái post của mình chỉ là FFO, ko có chỗ nào để ngồi cả. Tuy nhiên, hôm nay cũng xem được 3 cas hay ho: 1-bệnh nhân hơn 60t- Marc cắt polype, sử dụng đầu hút của thủ thuật dissection sous muqueuse, thủng luôn dạ dày, 1 lỗ tròn xoe, 12-13mm. Marc xử lý bình tĩnh, khéo léo, kéo mạc nối bịt vào chỗ thủng, rồi kẹp thêm 6 clips Boston nữa (ưu điểm của Bos. là cành dài khỏe, đóng mở nhiều lần trước khi kẹp chặt hẳn. ưu của OLY là rẻ, dùng lại được phần dây và tay cầm) Bệnh nhân này chắc sẽ ổn (hậu phẫu ko đau đớn mấy) Ông này là hàng xóm của Marc. 2-bệnh nhân được mổ vòng DD chống béo, vòng này gây hẹp, ứ đọng. Marc cắt vòng xơ từ trong nm dd. Mình phải học cách xử lý kiên nhẫn, từng tí từng tí một. Không thủng không chảy máu, xong đặt 1 stent cover toàn bộ để chống hẹp lại và có thể rút sau này...3-Bệnh nhân nữ 22 tuổi, phẫu thuật cắt bớt dd chống béo (PT Sleeve), không may lại rò, bục đường khâu, abces tồn dư góc lách. Đã dẫn lưu bởi radiologue nhưng ko kết quả. Marc bèn đặt 1 drain NB vào ổ, sẽ bơm rửa 30ml*3 lần/ 24h trong 2 tuần, đặt 1 stent cover hoàn toàn cỡ to nhất 24mm- bilan lại sau 6 tuần... Còn lại 2-3 cas EEP. Suy nghĩ của mình: muốn phát triển NS, nhất thiết phải có dụng cụ tốt. Tức là phải đầu tư tốt, bệnh nhân phải được chi trả tốt. Chứ cái kiểu thích rẻ, không thích mua dụng cụ gì thì sẽ không phát triển được. Nhìn lại quá trình của BV mình, chắc chỉ có 1 người làm được cái kiểu" nước lã mà gột nên hồ" ấy thôi. Nguy hiểm cho bệnh nhân, và cho cả thày thuốc...