Lên thăm service cũ, chỉ gặp mỗi Anne le Sidaner, vẫn thế, chán. Không gặp được ông Sautereau. Đấy là điều đáng tiếc nhất của chuyến đi.
Tối thứ hai, 7h, mọi người lục tục rời nhà BD đến quán ăn tối, rượu vang... mình lấy được 1 quyển mémoire của Maxim Sodji, lúc đó chắc là chef de clinique (ông Gs BD quấy thật, bắt Maxim viết). Mémoire cực kỳ hay, rất chi tiết, tỉ mỉ. Có 1 chi tiết nhỏ nhỏ. Mình quay ra nói với Max: mày làm tốt lắm, mày cảm nhận thế nào? nó trả lời: c'a été quelque jour mais j'a eu un sensation que c'était dizens annees. Mình hiểu nó là nó chán, thấy chuyến đi dài lê thê... tối ngồi nói chuyện vời Ghis, Ghis bảo mày nhầm rồi, thực ra là ngược lại, nó thích mê đi, vài ngày đối với nó như là hàng chục năm!!! Ôi chán, mang tiếng là đi Tây.!!!
Thứ ba. cả đoàn đi thăm một người bạn Pháp đang bị u phổi. Cảm động. Ghis nói luôn miệng: Minh, tu vois, beaucoup d'emotion....
Trưa, đoàn ra gare Bénédictins (bao nhiêu tháng trời ở đó mà mình cứ nghĩ là Bénédic!!!). Lại bs C ra mua vé, lạ là mọi người hoàn toàn không biết gì về quầy vé tự động cả Ghis, cả Danielle cũng bảo là ko biết!!!. Có mấy chuyện về bưởi, mình nghĩ nên tách ra thành 1 bài riêng ....
Chiều, nói chuyện mãi không ngừng, Gerard hẹn 4h30, Ghis có việc đi 5h, mình cứ nghĩ mọi việc sẽ thong thả, ai ngờ bà Tây này dẫn mình đi xem EMAUX, nói chuyện ko ngừng, miệng như cái kẹp đá, với cái thằng nghệ sỹ hâm hâm émailleur. Lại muộn, lại cuống quýt, lại bực mình. Ghis bảo là se quẳng mình ở Mairie như dạo nọ, mình lo lắng quá, vì biết là ko nhớ đường, điện thoại thì hết tiền. Đúng là Ghislaine Retard (jeu de mot: Pautard). Trên đường , gần đến Mairie của Panazol, chợt nhìn thấy Odile đang lững thững đi bộ về nhà. úi giời, mừng cuống quít .Thế là 2 người thong dong đi bộ về nhà. Cũng phải nói thực là Odile hay Gerard cũng không tỏ ra ngạc nhiên hoặc mừng rỡ như mình mong đợi. dù sao thì cũng vuivui vì gặp lại bạn bè, những người cưu mang mình trong lúc buồn chán khó khăn của 10 năm về trước, nuôi 2 vợ chồng trong mấy ngày năm 2007...
Thật sự là mình biết ơn họ. Mình nghĩ, có lẽ họ thất vọng vì cách cư xử của mình, không như họ mong đợi- đành vậy thôi- khác biệt văn hóa mà. Mình cũng ko biết làm gì thêm nữa, ko thể viết những cái thư ướt sũng tình cảm như B, nghe mà sởn gai ốc...
![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEimNtSiSnE03ZXNFB5bN-F4E9yWQui14PnkT8bPeBmmzlkCemFq2pDWyu4kVnUT48N414FHCo70_qCLboxbmyfxsl0g-cSSlq-unSM-1k5K8_kaH2S4eQvj-RulA-cjCdXceyPs70rqFc4/s200/vins_banyuls2.gif)
19h, hai vợ chồng André- Monique đến. Aperitif: rượu Banyul (vùng sát espagne) xem hình minh họa lấy từ web Banyul. Nó ngọt ngọt, 16 độ, kiểu như porto, và mấy cái bánh như biscuit, phết fromage, phết cá xay nát... lại nói chuyện, kể chuyện ngày xưa, dự định khi về hưu sẽ đi VN, lại chia động từ....
20h30 chụp vài kiểu ảnh, André và monique về. Cả nhà vào bếp. Ông bà có hỏi thăm về nhà của mình, nói qua mấy câu về Delphine đã lấy chồng, 1 thằng algérien chưa có quốc tịch, đi ở chỗ khác. Gér có vẻ ko bằng lòng. Mình cũng tránh nói đến việc đó. Có bố mẹ nào bằng lòng về con cái mình đâu nhỉ. Bữa tối rất đơn giản. Radis với muối, bơ. là salad. Sau đó, Saucisse luộc và mỳ với sốt cà chua. Bánh mỳ và fromage. Phải ghi nhớ để lần sau con mời họ. Họ ăn , nói chung khỏe gấp 2 lần VN, trừ những đứa đang giữ eo. Delphine đến 1 mình, tiếng là thăm mình nhưng ngồi nói chuyện cả buổi với bố mẹ. Tốt thôi, mình đỡ phải chia động từ...
22h30, về thôi, mệt mỏi rồi. Gerard lại đưa mình về mặc dù mình thích đi với Delphine hơn. Del. mua 1 cái Toyota Yaris nhỏ. Xe Gé vẫn là Peugeot 407 màu Bạc. Ger đã sơn lại cửa màu xanh? ngày xưa, ông ấy sơn màu đỏ, vì là màu của VN. Đến 2007 mình quay trở lại số 10 rue Francois Pérrin với vợ, vẫn là màu đỏ. Chắc chán VN rồi.
Ghis cũng vừa về. Lại ngồi chia động từ đến nửa đêm.
Thứ tư: Ghis làm 1 con cá, giống cá bơn -Solé. Rất đơn giản, cho con cá lên chảo dày, đun nóng, cho 1 tí rau, gia vị băm nhỏ (herb- kiểu Pháp), quệt tí dầu ăn vào chảo, thế thôi. Ăn cũng được, theo kiểu Pháp.
Trưa, lên tàu, về Mars. Tàu chậm rì rì. dừng ở các gare, vắng tanh. Đến Toulouse lúc 17h10, nhìn lên màn hình thấy báo tàu đi Mars chậm 30 phút, tàu khác chứ không phải chuyến của mình. đánh liều vào info hỏi, người ta trả lời là người quyết định được hay ko là ông controleur cơ. Phi vội vàng ra "quai" gặp cu tí controleur da đen, ríu rít chia động từ, ok. thế là mình tót lên tàu. Tàu này cũng bị chậm và bị ách lại ở nhiều gare do police kiểm tra? không biết có vụ gì nhỉ? lậy Phật phù hộ.
22h10 về đến Mars, sơm hơn được 30 phút. Mệt. Cảnh sát và gendarmerie đứng đầy quảng trường Julle Guest. vài cái ô tô chăng cờ Algerie chạy lung tung, bấm còi nhộn nhạo??? Đêm về mình mới biết hôm qua Algerie thắng Ai cập play off, cầm vé vào chung kết world cup 2010 Nam Phi. trên TV chiếu cảnh Rệp nó phá bao cửa hàng ở Champ-Élyse.
Mệt. làm 1 chai Heineken. xem nốt trận Pháp-Irland.
Chuyến đi thế là thành công mỹ mãn. Chỉ tội hơi mệt...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét