1. Cảm động thật nhưng hơi sợ: Câu chuyện kể về người đàn ông vợ chết khi đang đi làm ăn xa, về nhà ,sau 20 tháng ngủ ở ngoài mộ vợ,mêt mỏi quá ông bèn đào mộ vợ lấy xương, bỏ vào tượng vợ=thạch cao mà tự ông làm. Mặc quần áo cho bức tượng với xương cốt ở trong, ông để lên giường và nằm ngủ cạnh, đến nay đã 7 năm.
Gặp người ôm xác vợ ngủ gần 7 năm nay
Một mình tui giữa khuya âm thầm đào mộ vợ lên, bốc toàn bộ hài cốt đem về bỏ vô bức tượng. Sau đó tui bận quần áo và để nằm trên giường. Từ đó đến nay, tui ôm tượng vợ ngủ ngon lành
Người đàn ông 55 tuổi có những việc làm khác người này có tên họ đầy đủ là Lê Vân, sinh năm 1954. Trú tại tổ 12, thị trấn Hà Lam, huyện Thăng Bình-Quảng Nam.
Trong căn nhà cấp 4, nằm nép mình bên quốc lộ 14 E, cách ngã ba Cây Cốc quốc lộ 1A khoảng chừng 200m. Ông Vân sống cùng 3 đứa con nhỏ và xác người vợ được đặt trong bức tượng nặn bằng đất sét và thạch cao. Kế bên nhà ông là cơ ngơi của 2 người con đã trưởng thành, có gia đình riêng.
Vợ ơi, anh cũng yêu em lắm, nhưng anh không bắt trước bác này được đâu em. Em sẽ hỏi tại sao? Anh sợ à?...trẻ con còn không sợ, nó bảo là mẹ nó đấy, có gì mà sợ, sao anh lại sợ em??? Xét cho cùng , có khác gì đâu. Xương đấy, thịt đấy, quần áo đấy. Ở với nhau lâu rồi, vừa mở miệng đã biết định nói gì, nhiều khi chỉ trả lời cho có, nhiều khi chỉ thấy nhau ở đó là đủ, cầu mong nhau đừng nói thêm gì nữa...đêm nằm thì ôm ấp. Khuyu rồi thì tê tay, lại nằm quay đít vào nhau, khác gì đâu. Tối nằm ôm vợ xem vô tuyến chẳng hạn, có ai muốn ai nói gì đâu?...
Anh nghĩ ra 1 câu trả lời, em biết mà, anh chỉ hòa là cùng, ko bao giờ thua khi cãi nhau đúng không? Anh sẽ trả lơi em rằng, như vậy cũng hay, nhưng ko tự nhiên. Con người sinh ra từ "cát bụi" như TCS đã viết, rồi phải trở về cát bụi chứ. Chỉ có thần phật mới thoát khỏi vòng sinh tử, mới dựng tượng, lưu cốt...Chúng mình yêu nhau hoàn toàn tự nhiên, tự nguyện, tuân theo quy luật của tự nhiên, của con người, sinh con đẻ cái, già rồi, bệnh chết cớ gì đa sự làm thế này? trên đời này, có gì là bất tử đâu nhỉ. Chẹp, chẹp, ông này hâm, duy ý chí quá.
Về vấn đề này, có bác Tuấn, GS bên Úc lại có cánh nhìn khác, y học hơn
http://tuanvannguyen.blogspot.com/2009/11/co-phai-necrophilia.html Có phải necrophilia?
Bác lập bọ cũng hết ốm rồi, bên nhà bác vui lắm, "bách gia" chư tử nhé http://quechoablog.wordpress.com/2009/11/26/ai-t%E1%BB%AD-thi/
2. Cái này cũng rùng mình, nhưng kinh cả người, càng nghĩ càng thấy sợ: Phóng viên Hoài Nam báo TNOL đã làm 1 phóng sự điều tra ở miền Nam, cho thấy, mỡ-dầu để phi hành khô, bán ra khắp nước VN nhỏ bé, đông dân này là dầu mỡ lấy từ nước cống, hố ga, chỉ để lắng, lọc rác thôi...
Bí mật “hành phi” Kỳ 3: Sự thật kinh hoàng
...Nước rửa máy móc có lẫn dầu chiên, và cả dầu nhớt cùng tạp chất khác, chảy xuống một hố ga, chờ tạp chất và cặn lắng xuống, dầu thừa nổi lên thì đem hớt bán cho đại lý thu gom dầu thải. “Thế nên tụi tui gọi là dầu hố ga”, đại lý này thật thà.
...đến khi 5 chiếc can đầy đến miệng thì cũng là lúc dầu trong hố ga cạn, bên dưới toàn nước đen xì. Cầm ca nhựa khoắng thấy toàn nước màu đen sền sệt bùn đất, rau rác, H. ném cái ca lên miệng hố ga, than: “Hôm nay được ít quá”.
...Theo các đại lý thu gom dầu thải, dầu hố ga chiếm khoảng 70% lượng dầu “nguyên liệu” của các cơ sở chế biến dầu thải. Ngoài các loại rác hữu cơ, trong dầu này còn chứa cả dầu nhớt và chất độc hại khác khi rửa máy móc trôi xuống... Và những chất dơ bẩn, độc hại này vẫn hằng ngày theo một chu trình chế biến hành phi bẩn đi vào bao tử của nhiều người!
Tại sao họ có thể cư xử với cộng đồng như vậy được nhỉ??? Chẳng nhẽ họ không có một chút hiểu biết kiến thức nào? chẳng nhẽ chỉ với vài trăm nghìn , họ đã có thể làm như thế với nhân dân. Họ là: những người thu gom dầu mỡ, là những công nhân, là cơ quan xí nghiệp đã bán dầu ở hố ga, là những người làm hành phi... Thật dã man, thật khốn nạn. Những con người này có bao nhiêu phần là người nhỉ??? bọn này...là súc vật, là chó má (loại chó ăn thịt chó ấy).Càng nghĩ càng thấy ghê tởm, rùng mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét