Thứ Năm, 12 tháng 11, 2009

Một chút hồi tưởng lãng mạn

Ngày xưa, lâu lắm rồi, tôi còn hay lang thang trên mạng . Lang thang có nghĩa là vào trang TTVNonline rồi vào các diễn đàn... không có chủ định gì. Có 1 nhân vật trên diễn đàn nào đó của trang này, tôi không nhớ và cũng không nhớ cả tên của anh này (hay cô này ?) nhưng anh ta có 1 khẩu hiệu (kiểu như blogroll) mà tôi rất nhớ vì nó gợi cho tôi nhiều kỷ niệm về những ngày còn bé (tuy có rất nhiều khẩu hiệu khác dí dỏm thông minh, hài hước....) Đó là câu trích
Quân xâm lược bành trướng dã man đã giày xéo mảnh đất tiền phương.
Lửa đã cháy và máu đã đổ trên khắp dải biên cương.
Đất nước của ngàn chiến công vẫn sục sôi khí thế hào hùng.
Những Chi Lăng, Bạch Đằng, Đống Đa đang gọi tiếp thêm những bản hùng ca.

Tôi chắc chắn rằng người này không viết vì mục đích chính trị, vì phần lớn các diễn đàn tôi xem chỉ là về máy tính, phần mềm, điện thoại, trò chơi lăng nhăng thôi (vả lại , TTVNonline không có mục chính trị đúng không nhỉ) Câu hát mà tôi cũng không nhớ của ai sáng tác, bài hát tên là gì, mở đầu thế nào, kết thúc bằng câu hát gì, nhưng tôi nhớ rất rõ là nó gắn liền với tuổi thơ của tôi, tôi hay nghe thấy đâu đó, có khi trên đường đi học về, có khi từ đài phường sáng chủ nhật (hồi ấy thứ bảy vẫn đi học, đi làm), hay trên vô tuyến??? Một vài lần, tôi cố nhớ, cố tìm trong ký ức của mình nhưng không được, vậy thôi, cũng không nghĩ nhiều đến nó nữa. Nó chỉ gợi lại trong tôi 1 thời gian khổ, nhưng vui vẻ , vô tư, chỉ đi học và chơi đùa với bọn trẻ con trong xóm, có anh, có bạn trai, có mấy đứa con gái, có mấy chị trong ngõ nhỏ...Có cây ổi cành nhẵn bóng do chúng tôi trèo lên hàng ngày, có cây hồng xiêm rợp bóng mát bốn mùa, có cây hoa hoàng lan thơm ngát nhưng không thằng nào dám trèo vị thân cây bị mục , dễ gẫy. Có cả 1 cây khế nhỏ, hoa tím đẹp lắm, quả thì chua ơi là chua. Bọn con trai đi học về là chơi bi, chơi xèng, chơi quay, chơi súng gỗ bắn diêm, chơi ống "phốc" với đạn là quả cơm nguội lấy từ hàng cây cơm nguội ngoài đường...hè về có thêm tiết mục đi bắt ve và đổ dế, làm diều nhỏ tí như quyển vở 5 hào 2...
Thời gian trôi qua, lâu rồi, tôi không còn vào mạng để lang thang nữa. Vào chỉ để tìm thông tin cần thiết, đọc vài trang VNexpress... rồi thôi, tên và mật khẩu vào mạng TTVN online của tôi cũng không còn nữa. Bỗng nhiên, tôi bị bắt đi học 3 tháng ở Tây. Cái đoạn trường này tôi cũng đã nếm rồi, 12 tháng rưỡi năm 99-2000 và 6 tháng rưỡi năm07. Tôi cự tuyệt mà không được, vợ cũng muốn tôi đi, bạn bè bảo: nên đi, tuy tôi không muốn tí nào (2 con gái của tôi cũng không thích cho bố đi)nhưng cũng đành nhắm mắt đưa chân sang Tây . Vậy là, tự đi chợ, tự nấu cơm, tự ăn, tự cân đối tài chính, suốt ngày thui thủi 1 mình, ăn 1 mình, rượu cũng 1 mình...cũng may là lần này có internet 100%. Thế là tôi viết blog, như một dạng nhật ký, tâm sự với chính mình. Tôi không thích làm lãnh đạo, ko thích chính trị- khó hiểu lắm, nhưng sang đây, rỗi rãi, đọc nhiều báo, xem nhhiều bài viết mà bình thường ở nhà tôi không có thời gian để xem, để quan tâm...Và 1 vấn đề tế nhị- mọi người tránh nói đến nhiều- lại chui tọt vào đầu tôi, vấn đề biên giới VN_TQ. Nó là nỗi hiểm nguy tiềm tàng, sự cảnh giác tiềm tàng trong đầu mọi người VN. Ai cũng cảm thấy nó. Đêm qua tôi nằm mơ thấy mình lại đánh nhau với TQ. Hà nội như thời kỳ 46-47 toàn quốc kháng chiến...Không còn lãng mạn như thời trẻ, nghĩ đến chiến tranh là thấy dũng cảm, anh hùng, vinh quang... mà tôi thấy sợ, tôi nghĩ ngay đến các con...Chỉ có trẻ con và phụ nữ là khổ nhất, khốn nạn nhất thôi... tôi lo sợ đến tỉnh cả ngủ, và câu hát kia lại hiện về trong tâm trí, chỉ 1 đoạn thôi, không sao nhớ ra được nữa. 3h đêm, tôi hạ quyết tâm phải tìm bằng được bài hát đó vào ngày hôm sau!!! Bài hát hay thật, đi vào lòng người (lòng tôi), nghe đồn chỉ 1 đêm nhạc sỹ Phạm Tuyên đã sáng tác ra: "Tiếng súng đã vang trên bầu trời biên giới", đó là đêm 18-2-1979 . Tôi thích lời hát, tôi thấy thật cảm động, lời hát đi ra từ trái tim (tất nhiên của người VN thôi)

Tiếng súng đã vang trên bầu trời biên giới.
Gọi toàn dân ta vào cuộc chiến đấu mới.
Quân xâm lược bành trướng dã man đã giày xéo mảnh đất tiền phương.
Lửa đã cháy và máu đã đổ trên khắp dải biên cương.
Đất nước của ngàn chiến công vẫn sục sôi khí thế hào hùng.
Những Chi Lăng, Bạch Đằng, Đống Đa đang gọi tiếp thêm những bản hùng ca.
Việt Nam, ôi nước Việt yêu thương.
Lịch sử đã trao cho Người một sứ mạng thiêng liêng.
Mang trên mình còn lắm vết thương,
Người vẫn hiên ngang ra chiến trường.
Vì một lẽ sống cao đẹp cho mọi người : Độc lập, Tự do

Đoạn video trên tôi lấy từ youtube. Internet kinh thật. Có mọi thứ trên đời...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét